GIÁO HỘI TIN LÀNH MENNONITE VIỆT NAM
BẢN TIN TRUYỀN GIÁO "số 4" LIÊN HỮU MENNONITE BẮC MỸ
TIN LÀNH QUYỀN PHÉP
Sứ đồ Phao-lô đã chia sẻ với hội thánh Rô-ma ngày xưa rằng: “Thật vậy, tôi không hổ thẹn vì Tin lành đâu, vì là quyền phép của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ ti, trước là người Giu-đa, sau là người Gờ-réc.”
Vị sứ đồ viết những lời này sau khi ông đã chịu nhiều gian khổ, sĩ nhục trong chức vụ rao giảng Tin-lành. Lao tù, đòn vọt, đói khát, nghèo khó, thiếu thốn, bị chìm tàu, bị lên án, chê bai, phản bội là những điều ông đã gánh chịu. Dầu vậy ông vẫn không hỗ thẹn vì ông đánh giá Tin-lành mà ông rao giảng là vô cùng quý báu.Tin lành ấy không phải là một giáo đường, dầu giáo đường có nguy nga tráng lệ, hay đơn sơ nghèo nàn. Tin lành cũng không phài là một tổ chức tôn giáo, dầu là tổ chức có quy mô hay nhỏ bé. Tin-lành cũng không phải là một hệ giáo điều, dầu giáo điều có phức tạp hay đơn giản. Tin lành mà ông rao giảng cũng có giáo đường, tổ chức giáo hội, giáo lý, nhưng cốt tủy của Tin lành là quyền phép của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ tin. Giáo đường, giáo hội, giáo lý có giá trị nhưng không thể cứu được ai. Chỉ có quyền phép của Đức Chúa Trời mới có thể cứu vớt được con người chúng ta.
Quyền phép của Tin lành gói trọn trong Chúa Jêsus. Qua sự giáng sanh làm người, sư chết đền tội thay người, và sự sống lại của Ngài mà nhân loại có thể hưởng được quyền phép cứu vớt của Đức Chúa Trời. Những người nghe Tin lành và đặt lòng tin cậy của mình vào Chúa Jêsus thì lập tức quyền phép cứu rỗi của Đức Chúa Trời sẽ vận hành trên người ấy. Người ấy sẽ được di dời từ nước tối tăm của ma quỷ sang nước sáng láng của Chúa. Người ấy được tái sanh và trở thành công dân thiên quốc, quý tử của Đức Chúa Trời, người thánh không chỗ trách được, chi thể của Chúa, thầy tế lễ của Ngài. Thân thể người ấy biến thành đền thờ của Chúa. Người ấy trở thành một người mới. Như nhánh nho được tháp vào gốc nho, một cuộc sống mới bắt đầu với mối quan hệ thân thươngvới Chúa, với sức sống thiên thượng chảy xuyên qua đời sống. Một tương lai mới đón chờ. Người ấy sẽ được chiêm ngưỡng thánh nhan của Chúa sau khi qua đời, và sẽ được phục sanh để ở trong nước vinh quangvĩnh viễn của Chúa khi Ngài tái lâm.
Có gì trên đời có thể giúp con người chúng ta nhận được tất cả những phước hạnh trên chăng? Không có lãnh tụ chính trị nào, giáo chủ nào hay phương pháp tu trì nào có thể đem đến cho chúng ta những phước hạnh tuyệt vời trên. Chỉ có quyền phép của Đấng Chí Cao tác động trên chúng ta qua Tin lành của Ngài mà thôi.
Tin lành quyền phépcủa Chúa đã được rao giảng khắp năm châu trong hơn 20 thế kỷ qua. Tin lành đến đâu thì vui mừng đến đó. Tin lành đến đâu thì ma quỷ, bệnh tật, buồn khổ,chán chường, bất an, thất vọng phải lui đến đó. Tin lành đến đâu thì tin yêu, hy vọng, tiếng ca, tiếng hát cũng vang lên đến đó.
Cảm ơn Chúa cho Tin lành đã đến với người Việt nam chúng ta được gần 100 năm. Những giáo sĩ Tin lành tiền phong đã đến Việt nam từ năm 1911. Từ đó đến nay Tin lành đã lan truyền khắp các miền đất nước. Tin lành cũng theo chân những người Việt nam tỵ nạn ở khắp các nơi. Cảm ơn Chúa cho giáo hội Mennonite cũng được góp một phần nhỏ trong việc chuyển tải Tin lành đến đồng bào. Bản Tin Truyền Giáo Kỳ này hân hạnh tường thuật một vài trường hợp mà Tin lành quyền phép đã tác động trên cuộc đời của những người đón nhân Tin lành ấy.
CHÚA THỬ RÈN TÔI
Lời tâm tình của một người mới trở về từ chốn lao tù
Tôi là mục sư Nguyễn Thị Hồng, nguyên là Quản nhiệm Hội Thánh Tin Lành Menonite Bến Cát Bình Dương. Tôi cũng là Ủy viên tài chánh kiêm ủy viên giáo dục - thuộc giáo hội Tin Lành Menonite Việt Nam. Tôi mới được trở về từ chốn lao tù (lúc 13 giờ ngày 17/06/2010). Qua kinh nghiệm theo Chúa và nhất là kinh nghiệm lao tù, tôi có thể nói như ông Gióp rằng: “Nhưng Chúa biết con đường tôi đi. Khi Ngài đã thử rèn tôi. Tôi sẽ ra như vàng” (Gióp 23:10). Người theo Chúa có khi được hanh thông, có khi gặp khó khăn hoạn nạn, nhưng tất cả nằm trong sự tể trị tuyệt đối, khôn ngoan của Chúa. Mỗi một ngày, mỗi một giờ, và mỗi một phút giây, mỗi một kinh nghiệm là món quà yêu thương của Chúa trao tặng cho con dân Ngài.
Tôi sinh ra đời trong một gia đình tương đối khá giả và được nhiều người biết đến trong thành phố cổ nhỏ bé Hội An. Ba tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, và ông được một vị linh mục nuôi nấng và dạy dỗ. Cho nên khi lớn lên ông rất biết ơn Chúa và ông bày tỏ lòng biết ơn bằng cách tích cực làm công tác Tông đồ (truyền giáo). Chúa cũng đã ban phước dư dật cho ông trong lãnh vực tài chánh. Ông đã thực hiện mạng lệnh truyền giáo theo cách riêng của ông. Ba tôi kêu gọi bà con nội ngoại theo Chúa, vào ai theo Chúa thì mỗi tháng sẽ được ông cấp tiền để giúp con ăn học. Với sự khuyến khích ấy, bà con cả hai dòng họ nội ngoại của tôi đều tin theo đạo Công Giáo. Ba tôi cũng có ý nguyện sẽ dâng cho Chúa một người con để hầu việc Ngài. Ông đã cho người anh trai của tôi đi vào tiểu chủng viện khi còn nhỏ. Nhưng rất tiếc, anh tôi không được ơn kêu gọi, cho nên sau khi học được ba năm thì anh phải rời trường vì không tuân giữ được nội quy của trường. Cha tôi quyết thực hiện sự hứa nguyện với Chúa, nên sau khi anh tôi rời chủng viện thì ông cho chị tôi, người chị đẹp nhất nhà và rất giống ảnh tượng của Đức Mẹ vào dòng tu Mến Thánh Giá. Khi chị sắp trở thành Souer thì biến cố 30/4/1975 lại đến. Chị được dòng tu cho về nhà chờ đợi khi nào tình hình ổn định xong sẽ trở lại nhà dòng. Nhưng chị tôi không thắng được sự cám dỗ của tình yêu nên đã hoàn tục, lấy chồng. Tôi không ngờ người được Chúa chọn để hầu việc Ngài lại là tôi. Tôi vẫn tự nói với mình rằng:“Tôi là một con vịt xấu xí trong bầy thiên nga” (các chị tôi rất xinh đẹp). Và hơn nữa cuộc đời tôi thật lắm gian truân – đúng là ba chìm bảy nổi chín lênh đênh, thì làm sao làm người hầu việc Chúa được! Nhưng “Tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không kể xiết” (2 Cor 9:15).
Khi bước chân vào đời, tôi đã được Chúa cho những cơ hội rất thuận lợi. Vừa mới tốt nghiệp trường xây dựng, tôi đã tiếp nhận một tổ hợp xây dựng và giữ chức quản nhiệm. Nhờ ơn Chúa cho tôi đã thành công trong công việc làm ăn và có ít nhiều tiếng tăm tốt trên thương trường. Nhờ đó tôi có được khả năng để giúp đỡ một số người thân và bạn bè trong cơn hoạn nạn. Tôi cũng đã sống thật hạnh phúc với tình thương trong mái ấm gia đình.
Nhưng rồi một ngày kia, Chúa đã cất đi hết những gì tôi có. Thật giống trường hợp ông Gióp trong Cựu Ước. Người thân trong nhà rồi đến của cải, tài sản lần lượt ra đi. Chồng tôi đã qua đời vì gặp tai nạn. Công việc làm ăn thì mỗi ngày một xuống dốc. Trong một thương vụ xuất nhập khẩu nhằm lúc khủng hoảng kinh tế, công ty tôi đã phá sản và tôi phải mang một số nợ khổng lồ. Tôi bán hết gia sản nhưng không giải quyết được nợ nần. Bị các con nợ vây quanh tôi sợ hãi nên phải bỏ trốn. Lúc ấy gia đình và bạn bè đều quay lưng lại với tôi. Họ bỏ mặc, không ai ra tay cứu tôi. Trong tuyệt vọng, tôi đã oán trách Chúa, và muốn đi tìm cái chết để giải thoát chính mình khỏi các trách nhiệm và khỏi nỗi đớn đau quá lớn tôi không thể chịu đựng nổi.
Cảm ơn Chúa. Ngài vẫn yêu tôi và Ngài đã giải cứu tôi từ trong trũng bóng chết ấy. Lúc ấy tôi gặp được một chị em trong Hội thánh Tin lành Mennonite. Người chị em ấy đã yêu thương an ủi, giúp đỡ tôi và dẫn tôi trở về với Chúa. Tôi không hề quên được giây phút thiêng liêng được tan vỡ trước mặt Chúa. Tôi quyết định trở lại theo Chúa và dâng cuộc đời mình để hầu việc Ngài. Cuộc đời tôi dần dần được đổi mới. “Vậy, nên chúng ta chẳng ngã lòng dầu bề ngoài hư nát nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn (II Cor 4:16). Chúa đã trải thảm hoa dưới chân để cho tôi đến với Ngài khi tôi hết lòng tìm kiếm Ngài. Tôi đã giả từ các con đường tìm kiếm vinh hoa và của cải đời này để hiến thân làm đầy tớ Đức Chúa Trời. Tôi cảm tạ Chúa về tấm lòng của Hội thánh Vĩnh cữu. Hội thánh rất nghèo, nhưng cũng đã cho tôi một số phụ cấp, dầu ít ỏi, để tôi có thể hầu việc Chúa và học Lời Chúa. Tôi đã hoàn tất những chương trình Kinh Thánh như SOW , CALVAREY, BÊ RÍT XIN, BEE, Cao học mục vụ. Một niềm hạnh phúc thật lớn lao đã đ